I:Thơ
Chiếc bóng
Giữa trưa hè nóng nực Che mát cho đàn kiến
Bé đi bên hàng cây Đang xây tổ âm thầm
Dưới bóng râm tán lá Bé tù biệt đàn kiến
Đôi mà hồng hây hây Về nhà, mẹ đanh chờ
Ơ kìa, đàn kiến nhỏ Định để chiếc bóng lại
Xây tổ nắng chang chang Cho kiến mượn làm người
Những cái đầu bé xíu Bé đi bóng cũng bước
Đội đất đi thành hàng Ý của bé chẳng thành
Bé thương đàn kiến trắng Sao chiếc bóng xấu thế
Lấy mình làm bóng râm, Không đứng được mặt mình?
Phạm Thanh Quang
Những con mắt
Lúng liếng trên cây Mắt của người già
Muôn ngàn mắt lá Thường hay đeo kính
Chân có mắt cá Bé ngồi nẩhm tính
Đề dò đường đi Còn thiếu mắt sao
Muốn biết cái gì Tít tận trời cao
Phải nhờ mắt lưới Suốt đêm nhấp nahý
Mắt bão hay thồi Tìm mãi chả thấy
Chả ai chơi cùng Mắt mình ở đâu
Đứng xếp thành hàng Cái gương ngó vào
Mắt trẻ, mắt nứa Long lanh mắt bé.
Còn cái ô cửa
Là mắt ngôi nhà
Tay ngoan
Tay thò tay thụt Tay ngoan buổi sáng
Tay thụt tay thò Chải răng trắng tinh
Tay múa xòe hoa Tay biết xếp hình
Đẹp xinh muời ngón Viết bài làm toán
Tay ngoan vòng đón Tay ngaon sạch đẹp
Khách đến thăm nhà Tự biết chăm lo
Tay biết xòe ra Tay thụt tay thò
“ú, a” cùng bạn Tay thò tay thụt.
Võ Thị như Chơn
Lời bé
Mẹ đi trực vắng nhà Mẹ đi trực mang theo
Như vắng hơn một nửa Tiếng ồn ào la hét
Bếp thất thuởng đỏ lửa Vắng một ngày mới biết
Đường a chợ thêm xa Tiếng ồn ào cũng vui
Mẹ đi trực vắng nhà Mẹ đi trực vắng nhà
Cơm chỉ thường một món Như thiếu hơn một nửa
Mèo con cũng kêu cáhn Dáng mẹ về trước cửa
Tròn xoe mắt: “Meo meo”. Ba mừng vui hơn con.
Nguyễn Văn Bình
Xòe tay
Em xòe tay ra, Tay giơ lên trước,
Em xòe tay ra. Khi em cất bước,
Xinh như hoa nở. Tay vung nhịp nhàng,
Như hai trang vở Khi hát kết đòan
Em vẽ, em tô Tay cầm tay bạn.
Khi muốn thưa cô,
Phong Thu
II: TRUYỆN
Câu Truyện Của Tay Phải Và Tay Trái
Từ trước đến giờ, Tay trái và tay phải luôn là hai người bạn thân thiết của nhau. Một hôm, mẹ đi chợ về. Tay phải giúp mẹ xách giỏ giúp mẹ, mệt quá nó mắng Tay trái:
- Cậu thật là sướng, chẳng phải làm việc gì nặng nhọc, còn tớ thì việc gì cũng phải làm. Từ việc xúc cơm, cầm bút, thái rau… tất tật đều do một tay tớ cả.
Nghe bạn nói vậy. Tay trái buồn bã chẳng nói gì. Nó lẳng lặng ngoảnh mặt đi chỗ khác và hứa sẽ không giúp tay phải việc gì nữa.
Rồi một buổi sáng, con người thức dậy và muốn đánh răng nhưng Tay Trái đã giận Tay phải mất rồi nên chỉ có một tay cầm bàn cahỉ, còn ly nước thì không sao cầm được. Con người bắt đầu không hài lòng vì đánh răng vừa cậhm vừa không sạch. Đến lúc cần mặc quần áo thì lại càng khổ hơn. Không thể nào cài nút được nếu chỉ có một tay. Vậy là con người đành mặc nhăn nhúm để kịp đến trường. Khi cô giáo dạy vẽ ô tô thì hết chịu nổi. Chỉ có một tay để cầm bút màu và không có tay nào để giữ giấy cả. giấy cứ chạy lung tung và trêu:
- Tại cậu chỉ biết quý trọng bản thân mình mà coi thường bạn nên hậu quả như vậy đấy!
- Sợ bị con người không cần đến mình nữa. Tay Phaỉa bèn năn nỉ Tay Trái:
- Cậu giúp tớ với! Việc này khó quá, tớ không làm được.
- Tay Trái vẫn còn giận, liền nói:
- Sao lúc trước cậu nói tớ chẳng được việc gì?
Tay Phải hối hận nói:
- Tớ biết mình sai rồi, thôi cho tớ xin lỗi. Chúng ta hòa nhé!
Thế là tay Trái và Tay Phải giúp con người đánh răng, mặc áo và làm nhiều việc khác một cách nhanh chóng, gọn gàng.
Cuối cùng Tay Phải sung sướng thốt lên:
- Nhờ cậu mà tớ đỡ vất vả. Cậu và tớ đều quan trọng như nhau. Không có cậu thì tớ có nhiều việc mà một mình tớ không thề nào làm đươc.
Lý Thị Minh Hà
Cô bé hoa hồng
Ngày xưa, có hai mẹ con Hoa Hồng. Mẹ yêu Hoa Hồng lắm. Hoa Hồng có mái tóc dài, đôi tay trắng hồng và cặp mắt đen lay lấy. Nhưng Hoa Hồng rất lười, chỉ ngắm vuốt suốt ngày, chẳng giúp mẹ việc gì. Mẹ buồn lắm, khuyên thế nào cũng không được, đến nỗi mẹ phải ốm. Thấy mẹ ốm, phải nằm một chỗ. Hoa hồng hối hận lắm, vội đi tìm thuốc cho mẹ.
Đến ngã ba đường, Hoa Hồng không biết đi ngã nào. Hoa Hồng hỏi một cây Liễu nhỏ ven đường:
- Liễu ơi, mẹ chị ốm, em có biết nơi đâu có thuốc không?
- Chị cho em mái tóc, em chỉ đường cho!
- Em lấy đi!
- Chị hãy trèo lên núi kia!
Hoa Hồng thấy đau nhói. Mái tóc dài của cô bé biến mất. Còn cây Liễu lớn vụt, cành lá xanh mướt.
Hoa Hồng đến cây núi thấy một câ Táo cành lá cụt ngủn. Hoa HỒng hỏi:
- Táo ơi, mẹ chị ốm, em có biết nơi đâu có thuốc không?
- Chị cho em đôi tay em chỉ cho.
- Em lấy đi!
- Chị hãy trèo lên núi kia!
- Hoa Hồng thấy đau buốt, đôi tay đã biến mất. Còn cây Táo vụt lớn, cành lá xum xuê, trĩu quả.
Lên đến đỉnh núi, Hoa Hồng chỉ thấy một cái giếng cạn. Hoa Hồng hỏi:
- Giếng ơi, mẹ chị ốm, em có biết nơi đâu có thuốc không?
- Chị cho em đôi mắt, em sẽ chỉ cho.
- Em lấy đi!
- Chị hãy đến giếng kia!
Hoa Hồng đau thót tim, đôi mắt cảu em đã biến mất, em không nhìn thấy gì nữa. Nước Giếng dâng lên, hương thơm ngào ngạt. Một tiếng nói cất lên:
- Con hãy lấy thuốc đi, thuốc chữa bệnh cho mẹ con đây!
Hoa Hồng lúng túng cúi xuống giếng. Nước Giếng dâng lên, tràn vào miệng Hoa Hồng. Hoa Hồng ngậm lấy một ngụm nước rồi vội vã lần đường trở về.
Mẹ vẫn nằm thin thít trên giường. Hoa Hồng chạy ào tới bên mẹ.
- Mẹ ơi!
Nước trong miệng Hoa Hồng rơi xuống ngực mẹ. Bà ngồi bật dậy, khỏa mạnh bình thường. Bà ôm chặt lấy Hoa Hồng, kinh ngạc:
- Sao con lại thế này?
Bà khóc những giọt nước mắt rơi xuống mắt Hoa Hồng. Kỳ lạ thay, hai mắt Hoa Hồng bừng sáng. Bà xoa đầu Hoa Hồng, tóc Hoa Hồng bỗng mọc dài, óng mượt. bà lại xoa khắp người Hoa Hồng, tay Hoa Hồng mọc lại như cũ.
Và Hoa Hồng xinh đẹp hơn xưa.
Lan phương
Cái đuôi của Sóc Nâu
Sóc Nâu có cái đuôi bông thật tuyệt vời. Nó thường hênh hoang:
- Cái đuôi của tớ đẹp nhất nên tớ là đứa trẻ xinh đẹp nhất, tuyệt vời nhất! tớ sẽ đi khắp khu rừng để cho mọi người thấy…
Rồi Sóc Nâu bắt đầu lên đường. Gặp Gấu Đen, nó hí hửng chìa cái đuôi ra khoe. Gấu Đen bảo:
- cái tát của Gấu này mới tuyệt vời. Chú này có muốn thử không?
Sóc Nâu lắc đầu. Nếu bị Gấu tát thì chắc là đau lắm. Sóc nâu xấu hổ bỏ đi.
Một lúc sau, Sóc Nâu gặp Hổ Vằn. Nó lại đem cái đuôi ra để khoe. Lão Hổ Vằn gầm lên một tiếng động trời
- Móng vuốt cảu laòi Chú Sơn Lâm chúng ta mới là tuyệt vời, hiểu chưa, nhóc con?
Sóc Nâu sợ qaú chạy biến vào rừng sâu.
Ở nhà, Sóc mẹ đi tìm mãi mà không thấy Sóc Nâu đâu. Khi trở về, gặp trận mưa to. Sóc mẹ bị ướt và cảm lạnh.
Lũ thú nhỏ thương Sóc mẹ lắm, chúng rủ nhau đến săn sóc Sóc mẹ. Thỏ thì kiếm hạt dẻ, khỉ vào rừng tìm lá thuốc, Hoẵng ra suối lấy nước….Tất cả chỉ mong cho Sóc mẹ mau khỏi. Hươu Sao nói:
- Cháu cạhy nhanh như gió. Cháu sẽ đi tìm bạn Sóc Nâu về!
Ròng rã một ngày trời, Hươu Sao mới tìm thấy Sóc Nâu đang ngồi dưới góc cây, người run cầm cập vì đói và rét. Sóc Nâu òa khóc:
- Ở đây sợ lắm, chỉ tòan là thú dữ, chẳng ai thèm để ý cái đuôi của tớ. Hu…hu…hu…
- Thế sao cậu không về nhà, mẹ cậu lo lắm đấy? – Hươu Sao trách.
- Nhưng tớ bị lạc đường…hu…hu…
- Thôi, nín đi, để tớ đưa về!
Về đến nhà, Sóc Nâu kể về chuyến đi cho mẹ nghe. Sóc mẹ bảo:
- Cái đuôi bông dù có đẹp thì cũng chưa hẳn là tuyệt vời. Chỉ có những người bạn tốt khiêm tốn và sẵn lòng giúp đỡ người khác mới là những đứa trẻ tuyệt vời.
Bây giờ Sóc nâu đã hiểu. Sóc nâu cảm ơn các bạn và nói:
- Cho tờ được nhập hội nhé! Tớ muốn trở thành người tuyệt vời như các cậu mà!
Bích Hồng
Giấc mơ kỳ lạ
Trong ngôi nhà kia có cô bé tên là Mi Mi.
Mi Mi rất lười ăn nên lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi và không muốn làm gì cả, suốt ngày chỉ muốn nằm ngủ thôi.
Một hôm, mệt quá, cô bé ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, cô vô cùng ngạc nhiên khi thấy các bộ phận của cơ thể lại có thể trò chuyện được với nhau. Cô thấy anh Tay nói chuyện với anh Chân:
- Này anh Chân, không biết tại sao dạo này tay của tôi lại mỏi thế,không muốn làm gì cả.
- Tôi cũng thế, hay chúng ta cùng đến hỏi bác Tai cho ra nhẽ đi! – Anh Chân cũng lên tiếng.
Anh Tay và anh Chân cùng đi đến nhà bác Tai. Họ gọi:
- Bác Tai ơi, bác Tai!
Họ gọi một câu, rồi ba câu cũng không thấy bác Tai trả lời. Một lúc sau, bác Tai mới lên tiếng:
- Ai đấy? Ai gọi tôi đấy?
- Chúng cháu đấy, Tay , Chân đây!
- Có chuệyn gì thế?
- Bác nghe được nhiều điều, bác có thể cho chúng cháu biết, tại sao dạo này chúng cháu lại mệt mỏ tế?
- Tôi không thể nói cho các anh rõ được vì dạo này tôi cũng ù lắm, không nghe được gì cả. Chúng ta cùng đến nhà cô Mắt hỏi nhé!
Thế là bác Tai, anh Chân cùng đi đến nhà cô Mắt. Đến nơi, họ cũng nhìn thếy bạn miệng. Trông bạn ấy ể oải không kém, mặt mũi thì tái nhợt. Tất cả cùng cất giọng gọi:
- Cô Mắt ơi, cô mắt!
Cô mắt nghe tiếng gọi liền bước ra và hỏi:
- Có chuyện gì mà ồn ào thế?
Bác miện cất giọng hỏi:
- Sao tất cả chúng tôi lại mệt mỏi thế này?
Cô nhìn thấy được mọi điều, cô có thể giải thích cho chúng tôi rõ được không?
Cô mắt nói:
- Mặc dù mắt tôi nhìn không rõ lắm, nhưng tôi hiểu tất cả là do bạn miệng không được ăn, không được uống nên cơ thể của chúng ta mệt mỏi theo. Bây giờ, chúng ta cùng đi tìm cô chủ và bảo cô chủ phải chịu khó ăn uống, năng tập thể dục thì mới có một cơ thể khỏe mạnh và chúng ta mới khỏa khoắn được.
Nghe thấy tếh. tất cả mọi người hiểu ra và đồng thanh:
- Đúng đấy, chúng ta cùng đi tìm cô chủ!
Đúng lúc đó, cô bé choàng tỉnh và giật mình nghĩ: “Mình phải ăn thật nhiều và chăm tập thể dục mới được!”
Chẳng bao lâu sau, cô bé đã trở thành một cô bé khỏe mạnh và giúp được nhiều việc cho mọi người.
Nguyễn Bích Ngọc
Đôi tai xấu xí
Nhà Thỏ Nâu ở giữa làng, cách khá xa cánh đồng bắp cải, nơi các bạn thỏ hay tới để chơi đàu. Thỏ Nâu rất ít khi tới đó. Lý do không phải vì ở nhà xa, cũng không phải chân Thỏ Nâu bị đau. Thỏ Nâu không đến chỉ vì ngượng với các bạn về đôi tai vừa to vừa dài của mình. Các bạn thường trêu đôi tai Thỏ Nâu trông giống như hai cái lá bắp cải vậy.
Cứ mỗi khi soi gương thấy đôi tai của mình là Thỏ Nâu chỉ muốn khóc… Thấy vậy, Thỏ bố nói:
- Không sao đâu, con trai ạ! Rồi con sẽ thấy đôi tai của mình rất đẹp và tiện lợi.
Nhưng Thỏ Nâu không tin rằng một đôi tai vừa to vừa dài lại lại đẹp và tiện lợi. Thỏ Nâu lúc nào cũng buồn bã và đi đâu cũng cố gắng cụp đôi tai xuống.
Chơi mãi một mình cũng chán, một buổi chiều, Thỏ Nâu ra cánh đồng bắp cải chơi. Thỏ Nâu cùng với các bạn Thỏ Xám, Thỏ Bông chơi chốn tìm trên cánh đồng bắp cải vui ơi là vui .
Mải vui chơi nên trời tối lúc nào các bạn Thỏ cũng không hay biết. Trên cánh đồng bắp cải, trời như càng tối nhanh hơn. Vì thế, các chú Thỏ không tìm được đường về nhà nữa.
Cả ba chú Thỏ sợ hãi òa lên khóc… Chọt Thỏ Nâu ngừng khóc và nói
- Các cậu có nghe thấy tiếng gì không?
- Khộng! Thế cậu nghe thấy gì?
- Tiếng bố tớ gọi…
- Nhưng chúng tớ chẳng nghe thấy gì cả…
Chỉ mới Thỏ Nâu nghe thấy tiếng bố mình gọi thật. Đôi tai của Thỏ nâu vểnh lên, hướng về phía tiếng gọi của bố. Thế là ba bạn đi về hướng có ti6éng gọi của bố Thỏ nâu và tìm được đường về.
Thỏ Xám và Thỏ Bông nói với Thỏ Nâu:
- Chúng tớ sẽ không bao giờ trêu đôi tai to của bạn nữa… Đôi tai của bạn thật thính và đẹp.
Cũng từ đó, Thỏ Nâu mới thấy lời bố nói đúng. Đôi tai của Thỏ Nâu thật đẹp và có ích…
Theo báo Họa Mi
Truyện Của Dê Con
|
Dê mẹ bị ốm nặng phải nằm ở nhà liền gọi Dê con đến và bảo:
- Hôm nay con chịu khó đi kiếm thức ăn nhé! Nhưng con phải cẩn thận kẻo gặp Chó Sói đấy! Chó Sói có….
Chưa nghe mẹ nói hết câu, Dê con nhanh nhảu đáp:
- Mẹ cứ yên tâm! Con biết mặt Chó Sói rồi mà!
Nói rồi, Dê con chào mẹ rồi chạy vào rừng. Dê con gặp một con vật có hai cành cây khô trên đầu. Dê con nghĩ: “Chắc đây là Chó Sói rồi!” và quay đầu bỏ chạy. Nhưng con vật đó cười và nói:
- Này Dê con , tờ là Hươu đây… Có gì mà bạn hốt hoảng thế?
Dê con đã nghe mẹ kể về bạn Hươu hiền lành, tốt bụng, hay giúp đỡ mọi người nên nó dừng lại và nói:
- Thế bạn là Hươu à?
-ừ! Bạn vào rừng một mình phải coi chừng gặp Chó Sói nhé! Chó Sói có cái đuôi dài xù lông và hàm răng…
Dê con chẳng đợi bạn Hươu nói hết câu đã đáp:
- Tờ biết rồi!
Nói xong, Dê con đi tiếp vào rừng. Dê con ngẩng đầu nhìn lên cây và thấy một con vật có cái đuôi xù lông. Dê con hoảng sợ vừa hét lên vừa bỏ chạy:
- Mẹ ơi! Chó Sói!
Con vật ở trên cây bèn gọi:
- Dê con ơi! Tôi không phải là Chó Sói đâu, tôi là sóc đây. Chó sói có móng vuốt…
Chẳng đợi Sóc nói xong. Dê con đáp:
- Tôi biết rồi!
Và nó chạy tót đi. Được một quãng. Dê con gặp một con vật có bộ lông màu xám. Con vật cất giọng ôn tồn:
- Chào cháu Dê con! Bác có quà cho cháu, lại đây với bác nào!
Dê con nghe nói được cho quà thì thích lắm liền tiến lại gần. Chợt cô Thỏ Nâu đi ngang qua thấy vậy liền gọi to: Dê con ơi! Chó Sói đấy! Chạy mau!
Dê con hốt hoảng cahỵ thục mạng. Ngoảnh lại đằng sau, Dê con thấy Chó Sói đang đuổi theo. Đang lúc nguy cấp thì cô Thỏ Nâu chạy ngang qua mặt Chó Sói, Chó Sói liền đuổi theo cô Thỏ Nâu. Thừa cơ, Dê con chạy vội về nhà. Cô Thỏ Nâu nhanh trí chui vào trong một hốc cây, Chó Sói` đành tiu nghỉu bỏ đi.
Dê mẹ thấy Dê con chạy về liền hỏi:
- Có chuyện gì vậy hả con?
- Con vẫn chưa kiếm được cái gì ăn nên bụng đói meo. Nhưng con đã gặp bạn Hươu, bạn sóc, cô Thỏ Nâu và cả lão Chó Sói hung ác đấy!
- Vậy à? và còn gì nữa nào?
- Từ nay trở đi, con sẽ lắng nghe lời chỉ bảo của mọi người và chẳng dám nói “Biết rồi” n
|