Ngày xưa, có hai mẹ con Hoa Hồng. Mẹ yêu Hoa Hồng lắm. Hoa Hồng có mái tóc dài, đôi tay trắng hồng và cặp mắt đen lay lấy. Nhưng Hoa Hồng rất lười, chỉ ngắm vuốt suốt ngày, chẳng giúp mẹ việc gì. Mẹ buồn lắm, khuyên thế nào cũng không được, đến nỗi mẹ phải ốm. Thấy mẹ ốm, phải nằm một chỗ. Hoa hồng hối hận lắm, vội đi tìm thuốc cho mẹ.
Đến ngã ba đường, Hoa Hồng không biết đi ngã nào. Hoa Hồng hỏi một cây Liễu nhỏ ven đường:
- Liễu ơi, mẹ chị ốm, em có biết nơi đâu có thuốc không?
- Chị cho em mái tóc, em chỉ đường cho!
- Em lấy đi!
- Chị hãy trèo lên núi kia!
Hoa Hồng thấy đau nhói. Mái tóc dài của cô bé biến mất. Còn cây Liễu lớn vụt, cành lá xanh mướt.
Hoa Hồng đến cây núi thấy một câ Táo cành lá cụt ngủn. Hoa HỒng hỏi:
- Táo ơi, mẹ chị ốm, em có biết nơi đâu có thuốc không?
- Chị cho em đôi tay em chỉ cho.
- Em lấy đi!
- Chị hãy trèo lên núi kia!
- Hoa Hồng thấy đau buốt, đôi tay đã biến mất. Còn cây Táo vụt lớn, cành lá xum xuê, trĩu quả.
Lên đến đỉnh núi, Hoa Hồng chỉ thấy một cái giếng cạn. Hoa Hồng hỏi:
- Giếng ơi, mẹ chị ốm, em có biết nơi đâu có thuốc không?
- Chị cho em đôi mắt, em sẽ chỉ cho.
- Em lấy đi!
- Chị hãy đến giếng kia!
Hoa Hồng đau thót tim, đôi mắt cảu em đã biến mất, em không nhìn thấy gì nữa. Nước Giếng dâng lên, hương thơm ngào ngạt. Một tiếng nói cất lên:
- Con hãy lấy thuốc đi, thuốc chữa bệnh cho mẹ con đây!
Hoa Hồng lúng túng cúi xuống giếng. Nước Giếng dâng lên, tràn vào miệng Hoa Hồng. Hoa Hồng ngậm lấy một ngụm nước rồi vội vã lần đường trở về.
Mẹ vẫn nằm thin thít trên giường. Hoa Hồng chạy ào tới bên mẹ.
- Mẹ ơi!
Nước trong miệng Hoa Hồng rơi xuống ngực mẹ. Bà ngồi bật dậy, khỏa mạnh bình thường. Bà ôm chặt lấy Hoa Hồng, kinh ngạc:
- Sao con lại thế này?
Bà khóc những giọt nước mắt rơi xuống mắt Hoa Hồng. Kỳ lạ thay, hai mắt Hoa Hồng bừng sáng. Bà xoa đầu Hoa Hồng, tóc Hoa Hồng bỗng mọc dài, óng mượt. bà lại xoa khắp người Hoa Hồng, tay Hoa Hồng mọc lại như cũ.
Và Hoa Hồng xinh đẹp hơn xưa.