Ngày xửa ngày xưa, ở một đất nước xa xôi có một người đàn ông giàu có nhưng goá vợ, sống trong một ngôi nhà rộng lớn cùng với cô con gái duy nhất tên là Êla. Người cha dành cho cô công chúa xinh đẹp tất cả tình yêu thương mà ông có và rất nhiều thứ mà cô bé nào cũng đều mong muốn có được: váy áo đẹp đẽ, một con ngựa và một con chó con. Tuy thế ông luôn tâm niệm rằng điều Êla cần nhất chính là sự chăm sóc của một người mẹ hiền. Vậy là người cha quyết định tái hôn với một người phụ nữ có hai cô con gái trạc tuổi con ông, hy vọng 3 đứa trẻ sẽ vui vẻ lớn lên cùng nhau.
Thật đáng buồn, người cha tốt bụng không may qua đời sớm, kể từ đó bà mẹ kế bắt đầu để lộ bản tính thật sự của bà. Bà ta là một người lạnh lùng khô khan, đặc biệt bà luôn ghét bỏ, chì chiết và ganh tị với sự xinh đẹp và nết na của Êla. Hai cô con gái của bà ta Anatisia và Drizella cũng xấu nết và xấu người hệt như mẹ của mình. Hai cô này ngày ngày ăn mặc đẹp đẽ, chải chuốt chỉn chu, còn Êla đáng thương thì phải mặc những bộ quần áo cũ kĩ, nhàu nhĩ, thô ráp và đeo khăn yếm của người đầy tớ. Cô bé phải làm đủ mọi việc nặng nhọc nhất trong nhà. Cô dậy từ trước lúc mặt trời mới chớm ló dạng ở đằng xa, gánh nước, đốt lò, nấu ăn và chùi dọn nhà cửa sân vườn. Khi xong việc, cô lủi thủi đến ngồi bên cạnh lò sưởi giữa những tro tàn và gỗ cháy, người ngợm lấm lem, vì thế người đời gọi Êla là Cô Bé Lọ Lem.
Trong khi mẹ kế và hai em ở trong những phòng ngủ rộng lớn và sang trọng, Lọ Lem bị nhét lên trên căn gác lửng gần dưới mái nhà, nơi làm tổ của lũ chuột nhắt. Mặc dù luôn bị bắt nạt và sống một mình buồn tủi như vậy, Lọ Lem vẫn luôn dễ thương, hiền hậu, cô bé tin rằng một ngày nào đó hạnh phúc sẽ đến với mình.
Lọ Lem kết bạn với những chú chim ríu rít hót ngoài cửa sổ đánh thức cô dậy mỗi sớm mai. Cô làm bạn với những chú chuột nhắt ở chung phòng. Cô còn đặt tên và thêu thùa tặng cho chúng những bộ quần áo bé tí tẹo với mũ trùm đầu đáng yêu. Đám chuột nhắt vô cùng yêu mến cô vì cô thường cứu chúng ra khỏi những bẫy chuột hay nanh vuốt của quỷ sứ, tên con mèo có tính tình hung dữ của bà mẹ kế.
Công việc mỗi sáng của Lọ Lem là chuẩn bị đồ ăn tươm tất cho cả nhà, đổ đầy sữa cho con mèo, xương cho chú chó, lúa mạch cho con ngựa, bắp và ngũ cốc cho những con gà, ngỗng và vịt trong sân nông trại. Cô còn phải mang đĩa thức ăn sáng lên tận phòng cho bà mẹ kế, Anatasia và Drizella.
“Mang áo váy của tao đi ủi và đem về đây nội trong một giờ” Drizella ra lệnh, “Đừng có quên khâu quần áo của tao, làm cho xong và đừng có hòng kéo lê cả một ngày trời” Anatasia đòi hỏi. Mẹ kế cũng gầm gừ trong miệng, “Đem đồ bẩn đi giặt ngay. Sau đó thì làm sạch tấm thảm đỏ lớn ở phòng khách, chùi rửa các cửa sổ cho bóng loáng, và cả những tấm thảm lớn nhỏ khác.”
“Thưa mẹ vâng, vâng Drizella, vâng Anatasia.” Lọ Lem vui vẻ trả lời và nhanh chóng đi làm công việc của mình không một chút than vãn hay buồn rầu.
Ở tại vương quốc của Lọ Lem, trong lâu đài hoàng gia, đức vua đang nói chuyện với ngài đại công tước. Vị vua già nói, “Đã đến lúc hoàng tử của chúng ta phải kết hôn và có mái ấm gia đình.”
“Vâng thưa hoàng thượng nhưng trước tiên hoàng tử phải gặp được cô gái mà chàng đem lòng yêu mến đã.”
“Nhà ngươi nói đúng. Chúng ta sẽ mở dạ vũ và cho mời tất thảy những cô gái trẻ trong vương quốc đến. Chắc chắn hoàng tử sẽ phải lòng một cô gái.”
Nhận được tin về buổi tiệc khiêu vũ, Anatasia và Drizella ôm nhau nhảy hớn lên vì sung sướng. “Dạ vũ, dạ vũ, tụi mình sẽ đi dạ vũ.” Lọ Lem nói không giấu được niềm vui trong ánh mắt, “Tôi cũng được mời nữa, theo lệnh của hoàng gia, mọi thiếu nữ chưa chồng đều được mời.” Hai cô em phá lên cười khanh khách vì tưởng tượng đến cảnh Lọ Lem đi dạ hội mang theo cái chổi và đeo yếm của đầy tớ. Còn bà mẹ thì nở nụ cười nham hiểm nói là Lọ Lem vẫn có thể đi nếu cô làm xong hết mọi việc mà bà ta giao.
Thế là hai cô em xấu xí cả ngày chỉ mải mê chọn váy áo, sửa soạn sắc đẹp trong khi Lọ Lem thì còn bận bịu hơn cả ngày thường. Cô còn phải ủi quần áo cho hai cô con riêng, thắt nơ áo, chải bụi váy đầm… Khi xe ngựa đến đón thì Lọ Lem vẫn đang váy áo luộm thuộm không có được một phút để sửa soạn. Bà mẹ kế đắc chí nói: “Vậy là mày sẽ không đi dạ vũ được… Nhưng đừng lo, sẽ có những dạ vũ khác sau này…” Thế rồi ba mẹ ríu rít lên xe đi mất bỏ Lọ Lem ở nhà.
Lọ Lem rầu rĩ leo lên những bậc cầu thang tối dẫn vào phòng mình và ngồi thụp xuống, đôi mắt cô buồn rầu nhìn qua ánh trăng đến tòa lâu đài ở xa xa đèn rực sáng. Bỗng chốc, một luồng sáng huyền ảo hiện ra sau lưng cô. Quay lại, cô ngạc nhiên thấy cây đèn cầy được thắp sáng và xuyên qua ánh sáng đó là một chiếc đầm dạ tiệc vô cùng lộng lẫy. Những người bạn nhỏ của cô là chim và chuột nhắt đã dành cho cô một sự ngạc nhiên bằng cách điểm trang cho bộ váy bằng những hạt cườm và ren mà chúng tìm thấy trong nhà.
Cô nhanh chóng mặc vào và chạy xuống cầu thang gọi với theo “Khoan đi đã, chờ tôi với.” Nhưng khi Anatasia và Drizella thấy cô, chúng la lên giận dữ: “Mày ăn cắp ren và cườm của tao.” Thế là chúng lao vào xé áo quần Lọ Lem đang mặc ra từng mảnh.
Lọ Lem oà khóc chạy băng qua sân nhà tới ngôi vườn. Cô ngồi bệt xuống băng đá lạnh lẽo và thổn thức. “Vậy là hết rồi, mình hết cách rồi, mình sẽ bỏ cuộc.” Ngay chính lúc đó, một đám bụi sáng kỳ ảo xuất hiện và một bà phúc hậu, béo tròn, đội mũ trùm đầu bước ra “Đừng nói thế, cô bé.” Giọng bà ngọt ngào. “Lau nước mắt đi con, con sẽ không đi dạ vũ trong khi vẫn khóc lóc như thế.” Lọ Lem ngừng khóc và hỏi, “Bà là ai ?”
“Ta là bà tiên, mẹ đỡ đầu của con” bà nhẹ nhàng nói, “Thời gian rất gấp rồi, bây giờ con hãy nhanh kiếm cho ta một trái bí đỏ mang lại đây.” Lọ Lem không hiểu gì, nhưng cô cũng chạy đi kiếm một trái bí thật bự. Bà tiên vẫy chiếc đũa thần và lầm rầm nói những lời làm phép. “Salagadoola, Manchaca bula, bibidi-bobbed-boo.” Trái bí đỏ từ từ leo lên trên cành dây, những cọng râu trở thành những bánh xe và phút chốc cả trái bí biến thành một chiếc xe ngựa kéo.
“Bây giờ,” bà nói, “ta cần vài chú chuột nhắt.” Ngay lập tức bốn con chuột nhắt bạn nhỏ của Lọ Lem chạy ra phía trước. Bà tiên vẫy đũa thần hô biến bốn chú chuột nhắt trở thành bốn chú ngựa đẹp mã và được gắn vào trước xe. Thêm vài cái vẫy đũa, bà biến con ngựa già thành người điều khiển xe ngựa và chú chó Bruno thành người mở cửa xe ngựa. Sau cùng bà nói, “Đến lượt con, cô bé đáng yêu của ta” Trong phút chốc, bà biến Lọ Lem thành một thiếu nữ mặc váy dạ hội xinh đẹp, dưới đôi chân nàng lấp lánh một đôi giày bằng pha lê đẹp nhất trần gian.
Lọ lem mặc váy lộng lẫy
Khi Lọ Lem leo lên xe ngựa, bà tiên dặn dò nàng cẩn thận, nhất định phải trở về nhà trước 12 giờ đêm. Bởi vì nếu nàng ở lại quá chỉ một phút, mọi thứ sẽ trở lại như cũ, bí đỏ, bốn con chuột, con ngựa già, chó Bruno và nàng Lọ Lem sẽ trở thành cô bé ăn mặc nghèo khổ. Lọ Lem hứa với bà sẽ rời bữa tiệc trước lúc nủa đêm và nàng vui vẻ lên đường tới lâu đài hoàng gia.
Khi Lọ Lem vừa tới nơi, hoàng tử khôi ngô đang cúi đầu chào hai cô gái thứ hai trăm mười và mười một – hai nàng Anatasia và Drizella xấu xí. Bỗng chàng đưa mắt ra lối vào và sửng sốt đến đê mê khi thấy nàng Lọ Lem – thiếu nữ xinh đẹp mà hoàng tử thấy không ai có thể đẹp hơn nàng đêm nay. Hoàng tử nhanh bước tới để nắm tay nàng và dắt nàng vào sảnh đường để dự buổi dạ vũ.
Suốt đêm hôm đó, hoàng tử của chúng ta không khiêu vũ với ai ngoài cô gái đến sau cùng. Hoàng tử không rời tay Lọ Lem và nhìn nàng đắm đuối. Hai cô chị em con bà dì ghẻ và cả bà ta nhìn Lọ Lem với ánh mắt ganh ghét và tự hỏi cô này từ đâu đến. Còn nhà vua già thì mừng thầm là kế hoạch của ngài đã thành công, hoàng tử đã gặp được người trong mộng của chàng.
Chuông đồng hồ của cung điện bắt đầu điểm chuông báo hiệu nửa đêm, lúc này Lọ Lem sực nhớ ra lời dặn của bà tiên, mẹ đỡ đầu của nàng. “Tôi phải về.” Nàng la lên, vuột ra khỏi bàn tay của hoàng tử và chạy vội xuống thang lầu. Hoàng tử và đại công tước chạy theo sau lưng nàng mà chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Một chiếc giày pha lê của nàng tuột ra khỏi chân và rơi trên cầu thang, không còn thời gian để quay lại, Lọ Lem đành bỏ mặc rồi nhanh chân chạy đến cỗ xe và leo lên. Xe ngựa ra khỏi cổng lâu đài cũng là lúc chuông đồng hồ điểm tiếng thứ mười hai. Chỉ trong tích tắc, nàng Lọ Lem trở về nguyên hình là một cô gái nghèo khổ, đứng giữa trái bí rợ, con chó, con ngựa già và bốn con chuột nhắt. Tất cả chỉ còn sót lại một chiếc giày pha lê lấp lánh trên một bàn chân của nàng.
Ngay sáng hôm sau, nhà vua ra công báo là ngài sẽ hỏi cưới cho hoàng tử cô gái đã đánh rơi chiếc giày pha lê tại buổi khiêu vũ đêm qua. Đại công tước mang lệnh truyền và đi khắp vương quốc để thử giày, từ các công chúa, công nương con nhà quyền quý tới các cô gái dân dã nhất. Thử mãi mà vẫn chưa có chân cô nào vừa với chiếc giày bé nhỏ. Sau cùng phái đoàn hoàng gia đến nhà của Lọ Lem. Bà mẹ ghẻ vui mừng đánh thức hai cô gái lười biếng và nuôi hy vọng rằng một trong hai đứa sẽ đi vừa chiếc giày và sẽ trở thành vợ của hoàng tử khôi ngô. Bà ta còn lặng lẽ leo lên phòng của Lọ Lem khoá trái cửa từ bên ngoài, nhốt Lọ Lem trong phòng mặc cho nàng khóc lóc thảm thiết. Bà ta cười gian ác, thản nhiên bỏ chìa khóa vào túi và xuống lầu, nhưng không biết rằng hai chú chuột nhắt đã nhanh chân ăn cắp chìa khóa khi bà đang bận rộn nhìn hai con bà thử giày.
Đại công tước tỏ rõ thất vọng khi chứng kiến hai lần thử giày vô vọng bởi bàn chân to quá cỡ của hai cô gái xấu xí. Ông lấy lại chiếc giày và chuẩn bị đi đến nhà kế tiếp thì nghe tiếng nói từ sau, “Đại công tước, cho tôi thử giày với!” Bà mẹ kế hoảng hốt bước tới chặn đường Lọ Lem, nhoẻn miệng cười ngọt nhạt với công tước “Đại công tước, đây chỉ là con bé đầy tớ nhà tôi.” Nhưng ông đẩy bà ra, nói, “Lệnh nhà vua, thiếu nữ nào cũng được thử giày cả” và lấy chiếc giày pha lê đưa ra.
Bà mẹ kế nhất định không từ bỏ ý định xấu xa, bà ta giả vờ trượt chân té ngã vào người tùy tùng đang mang chiếc giày trên tay làm chiếc giày văng xuống đất vỡ tan thành những mảnh vụn. Đai công tước la lên, “Ta phải thưa bẩm với nhà vua như thế nào đây?”
Lọ Lem đưa tay vào túi mình rồi nhẹ nhàng lôi ra chiếc giày pha lê xinh xắn, “Thưa đại công tước, tôi còn giữ chiếc giày pha lê kia ở đây.” Vị đại công tước xỏ chiếc giày vào bàn chân nhỏ nhắn của nàng, chiếc giày vừa vặn xít xao. Ngay thời khắc đó, bà tiên mẹ đỡ đầu của Lọ Lem hiện ra, chấm nhẹ đũa thần vào người nàng, biến nàng trở lại là cô thiếu nữ đẹp tuyệt trần đã chiếm lấy trái tim hoàng tử vào đêm dạ vũ.
Nàng Lọ Lem xinh đẹp được kiệu hoàng gia chở về hoàng cung. Ở nơi rực rỡ ánh đèn đó, giữa những lời chúc phúc nồng nhiệt và những tiếng chuông vang lên khắp cung điện, nàng Lọ Lem – Êla làm đám cưới với hoàng tử… và họ sống bên nhau hạnh phúc đến trọn đời.
Ý nghĩa truyện cổ tích Cô bé Lọ Lem
1) Các con cần tập lối sống gọn gàng, làm mọi việc đúng giờ, đúng hẹn; khi gặp người khác, các con nhớ ăn mặc thật gọn gàng, không được luộm thuộm.
Trong câu chuyện, cô bé Lọ Lem không kịp đúng giờ nên cô đã tự gây rắc rối cho mình. Do Lọ Lem không về nhà trước 12h đêm nên mọi thứ đã trở về như cũ, cô bé trở nên rách rưới, xấu xí. Từ đây, chúng ta rút ra bài học cần phải đúng giờ, nếu không sẽ xảy ra những hậu quả nghiêm trọng.
Hơn nữa, nhà văn còn muốn nói đến, chúng ta ăn mặc như thế nào để cho người khác nhìn vào tôn trọng? Đó là phải ăn mặc gọn gàng, không được luộm thuộm khi gặp người khác. Các con thử hình dung: Sau này khi lớn lên, mỗi lần hẹn gặp người yêu (bạn trai, bạn gái của mình) mà con lại ăn mặc luộm thuộm thì bạn của con sẽ đánh giá con như thế nào?
2) Người tốt người xấu
Tại sao mẹ kế của Lọ Lem lại không muốn cho Lọ Lem đi dự vũ hội của hoàng tử?… Đó là vì bà ta yêu con gái của mình hơn và muốn con mình trở thành hoàng hậu.
Trong cuộc sống cũng vậy, chúng ta thường cho rằng các bà mẹ kế đều dường như chẳng phải người tốt. Thật ra họ chỉ không tốt với người khác thôi, chứ lại rất tốt với con mình. Họ không phải người xấu đâu, chỉ có điều họ chưa thể yêu con người khác như con mình mà thôi.
3) Bạn bè của con không nhất định phải là tiên, là bụt nhưng con vẫn cần đến họ. Trong cuộc sống, con có nhiều bạn càng tốt.
Trong câu chuyện, cô bé Lọ Lem đi dự hội vũ được là nhờ sự giúp đỡ của bà tiên biến cô trở nên xinh đẹp, còn biến chó, chuột, ngựa thành người hầu, người điều khiển xe ngựa và bốn chú ngựa đẹp. Và nhờ có chó, chuột, ngựa thì cô bé Lọ Lem mới về được nhà. Vậy bài học rút ra là, chúng ta không thể làm tất cả mọi việc một mình mà cần bạn bè và những người giúp đỡ. Ngoài ra, các con nên nhớ chúng ta cần cả bạn bè, chứ không phải chỉ tiên bụt mới giúp được ta. Vậy nên các con cần đoàn kết, đoàn kết làm việc thì công việc sẽ trở nên dễ dàng và tốt đẹp còn nếu chỉ có một mình thì khó lòng mà làm được mọi việc ổn thỏa, sẽ mệt mỏi hơn rất nhiều.
4) Trong cuộc sống, nếu người khác cướp mất cơ hội thì chính mình phải lấy lại cơ hội đó và đặc biệt là phải biết tự yêu thương chính bản thân mình.
Khi bị bà mẹ kế ngăn cản không cho đi dự hội, nếu công chúa Lọ Lem bỏ qua cơ hội đó thì liệu cô có được thành hoàng hậu không? Điều đó chắc chắn là không rồi, chính Lọ Lem là người đã cố gắng để được đi dự hội. Vậy trong cuộc sống, nếu người khác cướp đi cơ hội thì chính mình cần phải lấy lại cơ hội đó. Cần phải có quyết tâm mạnh mẽ và có quyết định riêng cho bản thân mình nhé các con!
Hơn nữa, dù không được bà mẹ kế yêu thương nhưng cô bé Lọ Lem đã tự biết yêu thương chính bản thân mình. Vậy các con cũng nên nhớ, khi người khác không yêu thương mình thì mình vẫn phải yêu thương chính mình, có như thế mới mong muốn làm được gì khác. Mà khi mình còn không yêu bản thân mình thì liệu còn ai muốn yêu thương mình nữa hay không?
5) Sai lầm chẳng có gì đáng sợ cả! Chỉ cần chúng ta nhận ra sai lầm và sửa nó là được rồi.
Trong câu chuyện, các con có thấy chi tiết nào chưa hợp lý không? Đó là khi mọi thứ trở nên bình thường thì đôi giày thủy tinh vẫn còn đó. Trời ơi! Các con thấy chưa, ngay cả nhà văn vĩ đại (nhà văn Pháp Charles Perrault, tác giả truyện Cô bé Lọ Lem) mà cũng có lúc sai sót đấy chứ. Cho nên sai chẳng có gì đáng sợ cả. Quan trọng là chúng ta nhận ra sai lầm và sửa nó là được rồi.