Ngày xưa có gia đình nọ sinh được ba cô con gái, người cha chẳng may lâm bệnh nặng qua đời, để lại người mẹ chăm lo cho các con. Nhà nghèo, chỉ có túp lều tranh và mảnh vườn nhỏ. Hằng ngày bà mẹ phải vất vả kiếm tiền nuôi con, dù có khổ cực thế nào bà cũng không một lời than phiền. Bà chăm lo cho các con từng li từng tí một, mong các con được khôn lớn, đầy đủ như người ta.
Ba người con được mẹ quan tâm chăm sóc thì lớn nhanh như thổi, cả ba đều khỏe mạnh, xinh đẹp, tươi tắn như hoa. Thế rồi, các cô cũng đã lớn, đã đến tuổi cập kê, bà mẹ dù rất yêu thương con nhưng cũng vui vẻ tiễn các con đi lấy chồng.
Các cô lấy chồng đã lâu, cô nào cũng bận việc nhà chồng mà quên đi bà mẹ đang một mình cô đơn ở nhà. Năm tháng trôi qua, bà mẹ tuổi mỗi ngày một già, sức mỗi ngày một yếu. Một hôm, bà thấy trong người không được khỏe, không còn sức mà ngồi dậy làm việc được nữa, biết mình không còn sống được bao lâu, lại thương nhớ các con mà cô nào cũng ở xa, sức bà thế này sao mà đến thăm con được. Bà liền gọi Sóc nhỏ đến và nhờ:
– Sóc ngoan, ta bệnh quá, không thể đi thăm con được, Sóc hãy mang thư này đến ba người con của ta và bảo chúng về thăm ta ngay nhé.
Sóc nhanh nhảu:
– Bà cứ yên tâm nằm nghỉ, con sẽ đi nhanh về nhanh ngay thôi.
Sóc vội vàng lên đường, đi mất một ngày đêm, vượt qua ba con suối, băng qua rừng đến đến nhà cô chị cả, thấy cô chị cả đang cọ chậu, Sóc đưa thư cho cô và nói:
– Chị cả ơi, mẹ chị đang ốm nặng lắm, bà không thể xuống giường được, bà nhớ chị lắm, chị về nhà gặp mẹ chị ngay đi nhé.