Ngày xưa có một câu bé lớn lên trong trại trẻ mồ côi.
Cậu bé luôn ước ao mình có thể bay như một con chim. Thật khó cho cậu bé để hiểu rằng tại sao cậu không thể bay được. Ở sở thú có nhiều con chim còn to hơn cả cậu và chúng có thể bay.
“Tại sao mình lại không thể bay được nhỉ?”, cậu bé thầm nghĩ. “Mình có gì không ổn à?”, cậu bé lại thầm tự hỏi.
Có một cậu bé khác bị liệt. Cậu bé này luôn ao ước mình có thể chạy nhảy như bao đứa trẻ khác.
“Sao mình lại không giống các bạn vậy nhỉ?”, cậu bé thầm nghĩ.
Một ngày nọ, cậu bé mồ côi với ước muốn bay được như chim chạy đi chơi xa khỏi trại trẻ. Cậu bé đến công viên nơi cậu gặp cậu bé bị liệt đang chơi trong hố cát.
Cậu bé mồ côi chạy đến chỗ cậu bé kia và hỏi có bao giờ cậu bé ấy muốn bay như một con chim không.
“Chưa bao giờ”, cậu bé bị liệt trả lời. “Nhưng tớ luôn tự hỏi có thể chạy nhảy như bao đứa trẻ khác thì sẽ như thế nào?”
“Điều này thật buồn”, cậu bé muốn được bay đáp. “Làm bạn chứ?”, cậu nói với cậu bé ngồi trong hố cát.
“Chắc chắn rồi”, cậu bé kia trả lời.
Hai đứa trẻ chơi với nhau hàng giờ liền. Chúng xây lâu đài cát và dùng miệng tạo ra những âm thanh hết sức buồn cười. Những âm thanh này khiến chúng cười đến nôn ruột. Sau đó cha của đứa bé bị liệt đến mang theo chiếc xe đẩy để đón con trai ông. Cậu bé luôn muốn bay như chim chạy đến chỗ ông bố và thì thầm điều gì đó với ông.
“Hay đấy”, ông bố nói.
Cậu bé luôn muốn bay như chim chạy đến chỗ người bạn mới và nói “Cậu là người bạn duy nhất của tớ và tớ ước rằng tớ có thể làm được điều gì đó để giúp câu có thể chạy nhảy như những đứa trẻ bình thường khác. Nhưng tớ không thể. Nhưng có một điều tớ có thể làm cho cậu.”
Cậu bé mồ côi quay lại và kêu người bạn mới leo lên lưng mình. Rồi cậu bắt đầu chạy qua bãi cỏ. Càng ngày càng nhanh hơn, cậu chạy và cõng cậu bé bị liệt trên lưng. Càng ngày càng mệt hơn để khiến cậu chạy xa hơn. Chẳng mấy chốc chỉ còn nghe tiếng gió vút qua tai hai đứa trẻ.
Cha cậu bé bị liệt bắt đầu la to lên khi ông nhìn thấy cậu con trai nhỏ bị liệt của ông giang rông cánh tay đưa lên đưa xuống trong gió, và vượt lên trên hết cả những tiếng reo hò là tiếng của cậu bé
“CON ĐANG BAY, BỐ ƠI ! CON ĐANG BAY !”