Ngày xửa ngày xưa, trong một ngôi nhà nọ, người chồng mất sớm chỉ còn hai mẹ con sống bao bọc nhau. Người mẹ thương yêu và chăm sóc con hết mực, người mẹ chăm lo cho con từ miếng ăn hàng ngày cho tới những trò vui đùa của cậu bé.
Cũng chính vì được nuông chiều quá mức ngay từ thuở bé nên cậu bé sinh hư, hay làm phiền lòng người mẹ.
Một hôm, cậu nghịch ngợm, bị mẹ quát, cậu tức giận, liền vùng vằng bỏ đi vì nghĩ rằng mẹ không còn thương cậu nữa. Cậu chẳng hề nghĩ tới người mẹ đang mỏi mắt chờ mong ở nhà.
Cậu lang thang rất nhiều nơi, dân làng thấy cậu bé nhỏ đáng thương nên có người cho cậu cái bánh, cốc nước. Đêm đến, lúc thì cậu ngủ dưới gầm cầu, lúc co ro ở một góc chợ. Người mẹ ở nhà khóc thương vì nhớ con đã mờ cả mắt, người mẹ trách mình đã quát con để rồi không còn tìm thấy cậu, kiệt sức, mẹ cậu gục xuống bên bậc cửa ngôi nhà xưa cũ.
Còn cậu bé, không biết cậu đã đi bao lâu. Đến một hôm, vừa đói vừa rét, lại bị trẻ lớn bắt nạt, cậu ngồi bên gốc cây ven đường và bỗng thấy nhớ mẹ, nhớ về những ngày tháng được mẹ yêu thương, cưng chiều, được ăn những món ăn ngon, nằm ngủ trên chiếc giường êm bên vòng tay mẹ. Cậu nghĩ bụng: “Khi mình đói, mẹ vẫn cho mình ăn, khi mình bị đứa khác bắt nạt, mẹ vẫn bênh mình, mình phải quay về với mẹ thôi”.
Nghĩ vậy, cậu liền tìm đường về nhà. Cảnh vật ngôi nhà vẫn như xưa không hề thay đổi. Vẫn mái nhà tranh và khoảng sân rộng nơi cậu và mẹ vẫn chơi đùa cùng nhau khi xưa. Cậu khản tiếng gọi mẹ: “Mẹ ơi mẹ đâu rồi mẹ ơi?” cậu gọi mãi, gọi mãi không thấy ai trả lời, cậu gục xuống một cây xanh bên thềm và khóc. Một điều kỳ lạ bỗng dưng xảy ra,