Cô Hoa Huệ trắng muốt, thơm ngào ngạt, cao dỏng lên, mảnh dẻ, kiêu kì.
Cô Hồng Nhung đỏm dáng một cách kín đáo, áo của cô đỏ thắm óng ánh những giọt sương. Tuy ở cùng với nhiều chị em nhà hoa nhưng ít khi cô Hồng Nhung trò chuyện với ai.
Các cô Thược Dược sặc sỡ, áo các cô nhiều màu, miệng các cô lúc nào cũng nói toe toét…
Trong vườn muôn loài hoa đua nở, nhưng ít ai nhắc đến hoa Dâm Bụt. Dâm Bụt quanh năm đứng ở bờ ao. Các cô biết mình là con nhà nghèo, nên chỉ quây quần với nhau, không dám chơi với các chị em nhà hoa khác. Nhụy của các cô dài và cong xuống như cái cần câu nhỏ xíu. Thỉnh thoảng các cô lại đung đưa màu đỏ của mình, đùa với mấy chú ếch nhái ăn tham. Mấy chú ếch nhái khờ khạo nhảy tót lên, đớp một cái vào cánh hoa đỏ rực kia, rồi lại rơi tỏm xuống nước. Các chú nhai rồi nhả ra, cằn nhằn:” Nhạt, nhạt, nhạt…”. Tiếng ấy lan ra mãi vang lên khắp mặt ao hồ. Tuy vậy, hôm sau vẫn có những chú ếch nhái khác lại mắc mưu đùa các cô hoa Dâm Bụt.
Cẩm Chướng xì xào với nhau từ xa:
Xem kìa, bọn chúng không dám đứng cùng với chúng mình, phải ra bờ ao hàng đậu.
Đã gọi là hoa mà lại chẳng thơm, không ai thèm cắm lên bình, không ai thèm chăm bón, chả ai thèm hái tặng nhau.
Hoa gì mà chẳng hoa nào thèm chơi với, phải chơi cùng ếch nhái!
Một hôm, bọn hoa Cẩm Chướng mách với chị chủ vườn
Chị ơi, chị xem, bọn hoa Dâm Bụt vô tích sự thế, chị để chúng làm gì cho phí đất? Bọn chúng em còn nỡ cho chị cắm vào bình, cho vườn chị đẹp…
Bọn chúng em tặng chị hương thơm. Các cô Hoa Huệ nói theo
Chị chủ vườn nghe, ngẫm nghĩ thấy các cô hoa nói cũng có lý. “ Các loài hoa mỗi người một vẻ, vẻ đẹp, người thơm, còn hoa Dâm Bụt chẳng được tích sự gì, mà lại cứ nở lan tràn khắp trên ao, bờ đậu…”. Rồi chị chủ nhà lấy dao đẵn tất cả các rặng Dâm Bụt đi, các cành to phơi làm củ, lá ủ làm phân bón.
Từ đó, bờ ao, xung quanh vắng mặt màu Dâm Bụt. Các cô Bướm màu thưa qua lại. Các chú ếch nhái không còn ai đùa với mình, bớt nhảy tõm xuống ao. Các chú nhớ hoài những rặng hoa Dâm Bụt đó. Chỉ có mụ Gió là tự do hoành hành không ai ngăn cản bước đi của mụ nữa.
Một hôm trời bão. Hàng trăm mụ Gió rủ nhau ào ạt xô vào vườn hoa. Bấy giờ các mụ không còn trêu tức nữa mà là cáu giận thực sự. Cô Hồng Nhung bị rách tả tơi cả áo đẹp. Cô Hoa Huệ kiêu kì bị sái cả cổ. Nhiều cô Cẩm Chướng còn bị dập cả mồm miệng. Các cô chỉ còn biết rên la.
Khi đó, các loài hoa trong vườn mới nhớ đến rặng Dâm Bụt. Phải chăng rặng Dâm Bụt còn thì các cô đâu đến nỗi xơ xác như thế này. Các cô khóc lóc. Cô nọ đổ cho cô kia là đã xúi chị chủ vườn chặt mấy rặng Dâm Bụt.
Những gốc Dâm Bụt còn lại quanh vườn, nghe các cô hoa khóc lóc, cãi nhau, vừa buồn cười, lại vừa thương hại.
Ít ngày sau, các gốc Dâm Bụt đâm chồi lên xanh tốt kén dần thành rặng cây dây, trổ muôn vàn búp non tươi, rồi một sớm mai, nở tung ra những màu hoa rực rỡ.