Niềm vui bất ngờ
Thường ngày ở lớp mẫu giáo, cô hay kể cho các cháu nghe những chuyện về Bác Hồ. Các cháu ngồi nghe rất chăm chú và hỏi những câu thật đáng yêu.
Thưa cô, nhà Bác Hồ ở đâu ạ ?
Thưa cô, hôm nào cô dẫn các cháu đến thăm nhà Bác Hồ ạ !
Thế rồi, vào một buổi sáng đẹp trời, cô dẫn các cháu đi dạo chơi vườn Bách Thú. Khi qua cổng Phủ Chủ Tịch, Cô giáo dẫn các cháu đứng sát cổng và nói cho các cháu biết Bác Hồ làm việc ở đó. Tất cả các cháu đều reo lên:
Nhà Bác Hồ ! Nhà Bác Hồ đẹp quá !
Nơi đây vốn yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào. Chú công an đứng gác gần đó đi lại nói với cô giáo :
Đề nghị cô dẫn các cháu sang bên kia đường để giữ trật tự.
Nghe chú công an nói, cô vội tập hợp các cháu lại, nhưng các cháu cứ nhảy lên ríu rít :
- Cô cho chúng con xem nhà Bác Hồ một tí nữa!
Cô giáo rất lúng túng khó xử, cô nghĩ: “ Đúng là để các cháu đứng ở đây là không nên. Nhưng lúc các cháu vui vì được thấy nơi làm việc của Bác mà đưa các cháu sang bên kia đường quả là khó” Cô nói với chú công an đứng gác:
- Xin phép đồng chí cho các cháu đúng chơi thêm một lúc !
Bỗng cánh cửa Phủ Chủ tịch từ từ mở, một chú cán bộ vui vẻ đi ra nói với chú công an đứng gác và cô giáo.
- Cô cho các cháu vào trong vườn chơi.
Cô giáo còn đang sửng sốt, không hiểu thế nào thì chú công an lại giục.
- Kìa, cô giáo, cho các cháu vào đi chứ!
Cô hồi hộp dẫn các cháu đi hàng hai, theo đường vườn hoa vào trong Phủ Chủ tịch. Chú cán bộ vừa đi vừa hỏi chuyện cô giáo và các cháu. Bỗng Bác Hồ xuất hiện, cả cô giáo và các cháu đều reo lên:
- A! Bác Hồ ! Bác Hồ !
Các cháu như bầy chim ríu rít bay về phía Bác. Bác tươi cười bước đến đón các cháu. Từ những miệng hồng nhỏ nhắn, xinh xắn cất lên những tiếng chào đáng yêu:
- Chúng cháu chào Bác ạ ! Chúng cháu chào Bác ạ !
Niềm vui sướng và xúc động cứ rộn lên trong lòng cô giáo. Cô không nói gì được với Bác, cứ đứng lặng nhìn Bác xoa đầu các cháu. Nước mắt cô tự nhiên ứa ra. Bác giản dị, hiền từ như cô vẫn từng được nghe kể. Bác mặc bộ áo lụa bà ba tơ tằm, đi đôi dép cao su. Bác hỏi:
- Các cháu có ngoan không ?
Các cháu đồng thanh trả lời :
- Thưa Bác, có ạ !
Bác lại hỏi :
- Bây giờ, các cháu thích gì nào ?
Đám trẻ lại nhao nhao:
- Thưa Bác, Bác cho chúng cháu xem vườn hoa của bác ạ!
Bác dắt tay hai cháu nhỏ nhất và nói:
- Nào, cô giáo, cho các cháu đi thăm vườn hoa của Bác !
- Thưa Bác, vâng ạ !
Các cháu xúm xít theo Bác ra vườn. Vừa đi, Bác vừa hỏi cô giáo về tình hình các cháu và công việc ở lớp mẫu giáo. Bỗng một cháu gái luống cuống vấp ngã, cô vội chạy lại đõ cháu dậy và dỗ dành:
- Con ngoan, nín đi nào ! Nín đi rồi cô yêu, nín đi rồi cô cho xem con thỏ của Bác Hồ nuôi.
Bác ngắt một bông hoa và đến gần hai cô cháu. Bác xoa đầu cháu gái nói :
- Cháu ngoan, Bác cho cháu bông hoa đẹp chứ nhà Bác không có thỏ đâu.
Bé gái nín ngay và nhận bông hoa của Bác rồi nắm tay Bác để Bác dắt đi.
Bác ra hiệu cho cô giáo lại gần rồi nói chuyện. Bác bảo, đối với các cháu , dù nhỏ, bao giờ bao giờ cũng nên nói đúng sự thật để làm gương tốt và tập thói quen cho các cháu.
Nghe lời Bác dạy cô giáo nhủ thầm: “Thật là bài học thiết thực đối với công tác dạy dỗ các cháu. Cô sẽ không bao giờ quên lời dặn của Bác. . .”
Bác và các cháu đi quanh vườn chơi, chuyện trò rất vui vẻ. Cô giáo cứ nhìn từng cử chỉ và lắng nghe từng lời nói của Bác. Còn các cháu thì ríu rít, hồn nhiên, hớn hở theo chân Bác.
Đã đến giờ tiếp khách. Bác vẫy tất cả đến rồi dặn dò , các cháu phải ngoan ngoãn, nghe lời cô dạy và dặn dò cô giáo phải chú ý chăm sóc các cháu nhiều hơn nữa, luôn luôn làm gương tốt cho các cháu.
Không ai muốn rời Bác. Nhưng theo sự chỉ dẫn của chú cán bộ, các cháu cùng cất tiếng chào Bác rồi trật tự đi ra phía cổng. Bác đứng nhìn theo các cháu và vẫy tay chào. Các cháu cũng vẫy tay chào Bác , vừa đi vừa luyến tiếc . Ai cũng ngoảnh lại để cố nhìn Bác thêm chút nữa./.