Vốn đa sự, một hôm mồm nhận ra: cùng trên một khuông mặt mà tai và mắt có đôi, cả mũi, tiếng lá có mộtnhưng cũng có hai… lỗ. Duy mồm là thiệt thôi - chỉ có một!. Chưa hết!, tuy hai, nhưng tai chỉ nghe, mắt chỉ nhìn, mũi chỉ ngửi, ngoài ra có được tích sự gì nữa đâu! Còn mồm có một nhưng phải đảm đương biết bao nhiêu việc: ăn này, nói này, cười này. Đấy là chưa kể gặp những khi mũi không thở kịp, mồm còn phải thở hộ cả mũi nữa. Vậy đáng lý ra phải bốn mồm mới công bằng. Cùng lắm là hai như tai, mắt và mũi. Nghĩ thế mồm quyết tâm lên tận thiên đình gặp mười hai bà mụ để kêu oan.
Trên đường, mồm gặp hai người đi ngược chiều. Một người luôn mồm lải nhải, người kia bực quá dừng lại gắt: “ Người đâu mà … mồm !”
Mồm giật mình: “Đúng là xưa nay chỉ thấy người ta kêu lắm…mồm, chứ có thấy ai kêu lắm tai, lắm mắt, lắm mũi bao giờ đâu! Có một còn thế, nữa là bốn mồm thì loạn!”
Nghĩ thế, mồm quay về nhà và “ câm như miệng hến “